![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Hội những người thích đọc creepypastas (Phần 2) ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-22 100/100 cho 1 bình chá»n |
Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :
"Con người cũng biết liếm tay đấy……"
...
Cậu năm nay 15 tuổi, cậu bị bệnh yếu tim từ bé
nên người nhà không ai dám nói đến chuyện
ma. Gia đình cậu cũng khá giả và mới vừa đầu
tư chiếc tivi rất lớn. Một đợt cuối tuần gia đình
cậu có chuyến đi chơi xa, tuy nhiên cậu không đi
và đòi ở nhà. Mọi người cũng ngạc nhiên vì cậu
không bao h dám ở nhà 1 mình cả. Đến ngày đi,
cậu háo hức chào mọi người, gia đình vì muốn
cho cậu dũng cảm hơn nên để cậu ở nhà 1
mình . Lên đường đc 5 phút, ông bố nhận ra
mình quên chìa khóa ở nhà, đành về lấy. Khi ông
bố mở cửa, cậu bé giật mình quay ra nhìn bố rồi
lăn ra chết.
...
- Chán cậu quá, người bạn đáng ghét của tôi ơi,
đã dặn rồi mà, chơi trốn tìm thì phải trốn cho kĩ
vào. Bàn tay của cậu đang thò ra khỏi mặt đất
kia kìa!?!
- Cậu trốn ở đây phải không? Không cần làm nhỏ
mình tới mức đó đâu, chỉ cần cậu chui vào tủ
lạnh là được rồi mà!
- À, người cuối cùng đây rồi. Tôi tìm thấy cậu rồi
nhé! Cậu định dọa tôi sao? Ừ, trò đó cũng đáng
sợ đấy chứ, nhưng đáng tiếc cậu đã chọn sai địa
điểm rồi đó! Một nụ cười nham nhở với mái tóc
rũ rượi dưới bồn cầu không thể làm cho tôi sợ
đâu!
MORGAN'S CORNER
Tôi và bạn trai - Steven, nói lời từ biệt và cùng
nhau rời bữa tiệc. Chúng tôi lên xe Steven và
đi về. Bây giờ đang là 11h đêm , ngoài trời tối
đen như mực. Vì chưa đến mùa xuân nên
ngoài trời giờ này rất lạnh. Gió thổi ù ù, cây
cối oằn xuống, lá rụng lả tả. Chúng tôi đang
đến khu thưa dân cư, cách trung tâm thành
phố 20 dặm.
Trong đêm, chúng tôi bắt gặp nhiều đoạn cua
bất thường, tựa như muốn ném chúng tôi
xuống vực, may mắn mà không sao. Còn 10
dặm cách thành phố, cái xe đột nhiên hết
xăng. Mà chúng tôi vẫn còn khá xa, không
thấy nhà hay công trình nhân tạo nào gần
đấy. Như thể đang ở giữa rừng vậy... 2 đứa
đều không có điện thoại, chúng tôi đang rất
cần sự giúp đỡ.
"Anh thấy có trạm xăng đằng kia. Anh sẽ quay
lại ngay" Steven nói và bước ra khỏi xe. Tôi rất
lo lắng - và tôi chắc rằng anh ấy cũng thấy bất
an.
"Anh chắc là ổn chứ? Ngoài kia tối lắm, ai mà
biết có cái gì ở đó. Để em đi cùng anh..."
Những lời tiếp theo anh ấy nói đã hằn sâu
vào cuộc đời tôi :
"Sheri, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng ra
khỏi xe"
"Nhưng..." - tôi cố cãi.
"Đừng rời khỏi xe !" Anh lặp lại, lời lẽ nghiêm
khắc và lạnh lùng. Tôi thấy tốt hơn là nghe
theo.
Càng ngày, tôi càng thấy bồn chồn. 30 phút. 1
tiếng trôi qua, vẫn chẳng thấy tin gì của anh.
Không khí trở nên nặng nề - gió rít ngoài trời,
rừng cây tối đen như ẩn chứa thứ gì thật mờ
ám… 1 tiếng rưỡi sau, tôi bắt đầu nghe thấy
tiếng động – nghe như cái gì đó gõ vào trần
xe…
“Cạch… Cạch… Cạch…” Tôi vừa thấy tò mò lại
vừa thấy sợ, nhưng tiếng của bạn trai lại vọng
bên tai tôi “… dù có chuyện gì xảy ra, cũng
không được rời xe.”
Tôi quyết định cố chợp mắt một chút, đợi đến
khi trời sáng, nhưng tôi không chắc rằng tôi
sẽ chịu đựng được cái tiếng động trên nóc xe
kia bao lâu nữa... Không lâu sau đó, tôi thiếp
đi…
Sáng ra, bạn trai tôi vẫn chưa thấy về. Tôi
không thể nào ngừng tưởng tượng về những
điều bất trắc đã xảy ra với anh ấy. Tôi để ý,
tiếng động cạch cạch ấy dứt rồi. Vì đang là
buổi sáng, tôi quyết định ra khỏi xe.
Và tôi đã nuối tiếc về quyết định đó cho tới
hết đời…
Khi tôi bước ra ngoài và quay lại đóng cửa xe,
tôi há hốc mồm. Bạn trai tôi bị treo ngược
trên cành cây – chân anh ấy bị buộc bằng dây
leo lên cái cây bên đường. Ruột bị cắt lòi ra,
máu chảy thành vũng trên trần xe. Và tay anh
ấy… Tay anh ấy vừa chạm đến trần xe, tạo ra
những tiếng nhè nhẹ
“Cạch… Cạch…Cạch…”
Bạn nào có trông trẻ thì nhớ đề phòng nha
Alice không mong muốn trở thành một bảo mẫu,
nhưng cô thực sự không còn lựa chọn nào khác. Cô
PHẢI đến buổi hòa nhạc đó… Và cách duy nhất là tự