![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Khoảng cách giữa giầu và nghèo - Anh vẫn yêu em ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-22 100/100 cho 1 bình chá»n |
Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh ♥
Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi.Việc chọn địa điểm được giao cho các chàng trai. Cô yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường mà anh hay lui tới. Cứ mỗi lần đi chơi như thế..họ thêm hiểu nhau hơn và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau, mỗi cuộc đi chơi đấy cô đều chuẩn bị một món quà cho anh, anh cảm thấy rất ngại và tỏ vẻ không thích, anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người khác. Tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình. Nhưng lần nào cũng vậy, sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn, làm anh ko biết xử lý thế nào.
Mai là sinh nhật cô. Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ tới đầu tiên là chàng trai. Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ..vơi rất đông bạn bè và người thân của cô. Sau lời mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn, anh ko dám, mà cũng có thể là không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy. Từ chối thì ko được, anh không còn cách nào khác. Anh ko biết chuẩn bị món quà nào cho phù hợp với cô và phù hợp với điều kiện của anh. Món quà cuối cùng anh quyết định chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn được bọc gọn gàng trong một chiếc hộp giấy
Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca. Anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về thôi. những người như anh ở những nơi sang trọng đó không hợp.
“Mặc gì bây giờ???”
Chàng trai vắt óc suy nghĩ. Bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình, mong sao có một bộ nào hợp với anh và hợp với buổi tiệc. Thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả màu. Cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần âu và leo lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc. Anh do dự ko biết có lên vào hay ko. Đang do dự thì điện thoại rung lên, là cuộc gọi của cô. Cô hỏi xem
anh đến chưa sao vẫn chưa thấy vào. Cuối cùng anh cũng quyết định sẽ vào. Chỉ vào tặng quà rồi về luôn thôi. Anh đứng ngó nghiêng không gian xung quanh để tìm một chỗ để xe. Anh bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám bảo vệ gửi xe:
- Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu, kiếm mấy quán ven đường mà để đi
Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi. Chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng. Những nới xa xỉ như này anh chưa từng đặt chân tới. Bước vào, không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng, sang trọng!!! Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó, những tiếng bàn tán của đám bạn của cô gái. Nhữngcô gái, chàng trai trông lích thiệp đầu tóc chải chuốt, cùng với những bộ cánh sang trọng. Những câu nói lời nó khiến anh cảm thấy rất bức xúc tức tối. Nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở những nơi như này được.
- Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào mắt con bạn mình được à? Nhìn thô thế cơ mà. Chắc thằng này nó lại cho con bé bùa mê thuốc lú gì rồi, thằng này chắc toan đào mỏ đây
Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án quay về rùi sẽ gửi qua cho cô sau. Nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh, bước đến gần anh thì những câu nói châm biếm xem thường mới giảm bớt
- Sao bây h anh mới đến? Anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy ^^
Đưa món quà tặng cô gái, anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh những món quà của cô rất đắt tiền. Toàn những món đồ hiêu có khi phải bằng mấy tháng lương của anh làm thêm ko đủ để mua. Nhận món quà anh tặng cô gái vui lắm. Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với những lời xỉa xói kinh thường rộ lên. Một cô gái bạn của cô gái châm chọc:
- Có ai ngửi thấy mùi gì ko???
Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào:
- Có thế mà cũng phải hỏi =">">, mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa :-j
Lòng tự trọng như bị tổn thươg. Anh cảm thấy khó chịu
-Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi đừng tưởng giàu mà có thể nói này nói nọ. Hãy xem lại mình trước khi bắt đầu nói người khác đi. Các người giàu do tiền của các người hay là tiền ba mẹ các người?
Không gian khán phòng đang ồn ã bỗng im bặt bỡi câu nói của anh. Không nói gì thêm anh đi vội ra cửa về rất đường hoàng thoải mái. Anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế. Cô gái không kịp nói gì, chạy theo anh, nhưng ra tới cửa thì đã ko thấy bóng anh đâu. Buổi tiệc trở nên trầm lắng bởi 1 lẽ: Người chủ của buổi tiệc giờ như người vô hồn ko còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu…
Những ngày sau đó cô không liên lạc được với anh..điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy. Tìm đến nơi