![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Cái đồng hồ biết nói: Have A Nice Day ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2015-01-17 100/100 cho 1 bình chá»n |
Và cứ thế hai đứa nhắn tin thêm một lúc nữa. Duy Anh tuy tỏ ra không quá tò mò khi thấy người gửi những tin nhắn đến không muốn nói tên, nhưng cậu biết người đó ở rất gần và biết nhiều điều về mình. Khỏi phải nói, tối ấy Thùy vui thế nào, cô bé vừa học bài, vừa tủm tỉm cười một mình…
***
Buổi sáng ngày thứ năm Duy Anh nghỉ học. Lớp trưởng vừa vào lớp, quẳng cặp rầm một cái xuống bàn, làm Thùy đang ngồi gặm bánh mì, giật nảy mình.
- Oái, sao hôm nay bà đi sớm thế ?
- Ơ thế thôi để tôi quay về nhé !
- ớ ớ… bà này! à, mà tụi nó bu đông bu đỏ trên bảng làm gì thế?
Thùy cười toe toét:
- Ông thử ngó xem!
Lớp trưởng nhìn Thùy, rồi cũng cố gắng len, lách, gạt đứa này, ẩn đứa kia ra để chui bằng được vào trong, xem trên bảng có gì khiến bọn kia lại xúm đông xúm đỏ, vòng trong vòng ngoài đến thế. Cuối cùng lớp trưởng cũng mục sở thị được dòng chữ viết in hoa trên bảng:
“DUY ANH NGHỉ ốM 5 NGàY RồI. CHIềU NAY LớP MìNH ĐI THĂM BạN ấY NHé. AI ĐI ĐƯợC TậP TRUNG ở CổNG TRƯờNG LúC 2H"
Một lời nhắn không để lại tên tuổi làm dân tình xôn xao… Không hiểu ai mà lại quan tâm đến bạn Duy Anh thế, đếm từng ngày bạn ý nghỉ học mới chết chứ! Một đứa trong lớp nói oang oang: "Truy tìm danh tính "người iu giấu mặt" của Duy Anh đê!" khiến cả lớp được mẻ cười rầm rầm. Nhưng lớp trưởng không cười. Nó gõ gõ thước lên bảng để ổn định trật tự:
- Tuy chúng ta mới học với nhau vài tháng thôi, chỉ đủ để cả lớp quen nhau chứ chưa thân, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta được vô tâm với bạn bè! Duy Anh là bạn cùng lớp mình, thế mà bạn ấy nghỉ học đã 5 hôm, nhiều người trong lớp còn không để ý. Tớ là lớp trưởng, tớ xin nhận trách nhiệm vì đã chưa làm cả lớp đoàn kết được… Nhưng việc này cũng cần thời gian, và cần sự nhiệt tình của tất cả các bạn!...
- Ôi giời, lớp trưởng nói nhiều quá! 2h chiều nay, cái lớp này sẽ cho lớp trưởng thấy sự nhiệt tình nhá! - Lại có tiếng nói oang oang từ phía cuối lớp.
Lần này thì lớp trưởng cũng cười cùng cả lớp…
***
Có lý gì mà không cười, khi tụi nó có một buổi đi thăm người ốm mà y như đi sinh nhật. Nàng thủ quỹ đã sốt sắng đề nghị: “Chúng ta mua… bánh ga tô đến cho Duy Anh!”. Đã thế, đến nhà, Duy Anh, sau cơn chấn động – à, xúc động chứ, đã khuân ra vô khối đồ ăn cho chúng nó tiệc tùng! đi sinh nhựt???ng tủ, mà cũng bị lụi ra cơ mà mà vẫn ko quờn nhắc nhường nào! Anh vẫn chưa thể
Còn với một người, có lý gì mà không cười, khi đã quá ư ngon lành đạt được cái “ý đồ đen tối” của mình. Người ta nhìn Duy Anh tươi cười, dẫu còn chút mệt mỏi – mà nhẹ cả lòng.
Dù rằng tối qua, người ta đã làm loạn cả nhà vì “trấn lột” hết điện thoại với đồng hồ của mọi người để đặt chuông báo thức (đến cái đồng hồ lên dây cót – vốn là đồ cổ, chỉ để trưng bày trong tủ, mà cũng bị lôi ra cơ mà ). Và dù rằng sáng nay, người ta tiếp tục làm loạn cả nhà với một trường ca chuông inh ỏi (như cháy nhà!) – từ… 5h sáng!
***
Trong không gian văng vẳng tiếng nhạc Pastorale – bản tình ca da diết Thùy yêu thích. Thùy đang tung tăng đến trường trong một buổi sớm se se… “Thùy ơi…” Sao lại có tiếng mẹ gọi nhỉ? Và tiếng nhạc, mãi không dứt là thế nào?
Thùy dụi mắt, mắt nhắm mắt mở. Dế của nó đang kêu. Trời ạ!
- Alô. – Thùy nghe máy, không kịp nhìn số gọi đến.
- Have a nice day!
- Ơ… - Thùy tỉnh cả ngủ!
- Thùy ơi, hôm nay tớ đi học rồi này. ấy không định đi muộn chứ?
- …
Thôi rồi, sao Thùy lại không nghĩ ra nhỉ, rằng Duy Anh cũng có thể lấy số điện thoại của Thùy qua bạn cùng bàn với bạn thân hồi cấp hai của bạn í, là bạn thân của Thùy? Đã thế, Thùy còn phấp phỏng lo: làm thế nào để Duy Anh nhận ra sự quan tâm dành cho cậu ấy là có nguồn gốc từ một người cụ tỉ (là Thùy đây!).
***
Từ hôm sau, nhà Thùy không còn cảnh náo loạn mỗi sáng, khi Thùy tất ta tất tưởi chạy ra chạy vào, chạy lên chạy xuống. Mẹ cũng không còn rát cổ gọi Thùy, và nhất là trường ca chuông đồng hồ dai dẳng không hành hạ cả nhà!
Thay vào đó, mọi người đư