![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Chạm tay vào hạnh phúc ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-26 100/100 cho 1 bình chá»n |
An Nhiên nhìn sang người bạn đứng cạnh mình, thấy rõ Linh Vy không hề tập trung. An Nhiên mấp máy môi, hỏi Linh Vy có chuyện gì. Nhưng đáp lại cô chỉ là những cái lắc đầu nhẹ. Rồi thì quan sát Linh Vy một lúc, An Nhiên cũng phát hiện ra điều gì đang làm cô bạn của mình không tự nhiên như thế. Cô nhìn thẳng vào vị khách trẻ tuổi đang đứng ở góc phòng, đôi lông mày hơi nhíu lại một chút. Cô nhìn anh, đầy dò xét và nghi hoặc. Rồi thì An Nhiên cũng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra. Những chàng trai như thế này, cô vốn đã quen thuộc. Lại thêm một người nữa thích trêu chọc sự trong sáng của Linh Vy. Giống như mọi lần, An Nhiên luôn đóng vai trò người chị, bảo vệ cho cô em gái Linh Vy. Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai kia, báo hiệu cho anh biết cô đã thấy anh đang trêu chọc Linh Vy rồi. Hãy cẩn thận!
Duy Anh cố không bật cười thành tiếng vì biểu hiện của hai cô gái trong ban nhạc. Họ đều đã hiểu sai những tín hiệu của anh rồi. Bình thường vốn dĩ Duy Anh đã thích trêu chọc người khác. Xong chỉ vô tình nhìn cô gái chơi đàn tranh hơi lâu một chút mà cô ấy đã xấu hổ làm Duy Anh càng muốn trêu cô ấy lâu hơn một chút. Anh muốn xem bản lĩnh của cô ấy đến đâu. Rồi lại cả cô bạn đang đánh đàn nhị bên cạnh cũng quay sang nhìn anh khiến Duy Anh càng thấy họ đã nhìn nhận sự việc hơi nghiêm trọng rồi. Một lúc sau thì ban nhạc chơi xong, những nghệ sĩ bắt đầu thu dọn nhạc cụ, khi thấy họ đi về phía đằng sau của khách sạn, Duy Anh lập tức chạy theo. Anh chen vào giữa năm người và gõ nhẹ vào vai cô gái đánh đàn tranh một cái. Cô ấy nhìn anh đầy ngạc nhiên. Duy Anh giơ một bàn tay ra, tự giới thiệu: “Chào em, anh tên là Duy Anh.”
Cô nhìn anh đăm chiêu. Và rồi thấy những người bạn của cô cũng đang nhìn mình, anh rụt tay lại. Sợ bị hiểu nhầm, Duy Anh nói tiếp: “Em đừng lo. Anh thấy rất thích tiếng đàn tranh của em nên muốn làm quen thôi. Có thể nào, nán lại nói chuyện với anh một chút không?”
Linh Vy còn chưa kịp trả lời thì An Nhiên đã xen ngang. Cô nói, giọng đầy nghiêm nghị: ‘Xin lỗi anh. Quy định của khách sạn là chúng tôi không được nói chuyện riêng với khách trong giờ làm việc’.
Duy Anh gật đầu. Nhưng anh đâu có dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Anh cười mỉm rồi nói: ‘Nhưng tôi không phải là khách ở đây, và cũng hết giờ làm việc của mọi người rồi’.
An Nhiên nhìn chàng trai vừa trả lời mình. Bình thường bất cứ khi nào cô tỏ ra khó chịu thế này, người đối diện cũng sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Nhưng còn người này, anh ta không hề bận tâm tới lời của cô. Và cái lí lẽ anh ta đưa ra nghe cũng thật hợp lí.
Duy Anh hơi liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói to: ‘Thật ra, tôi muốn mời cả ban nhạc đi dùng cơm tối’.
Những thành viên còn lại trong ban nhạc đều đã đói rã rời sau một ngày biểu diễn nên gật đầu ngay lập tức. An Nhiên không muốn các bạn mình mất vui nên cũng đành im lặng. Trên đường đi bộ ra nhà hàng gần khách sạn, An Nhiên không che giấu những ánh mắt khó chịu dành cho Duy Anh. Bình sinh cô chúa ghét những người giàu có hơi một tí là thích thể hiện sự phóng khoáng của mình. Thanh Lan, cô gái còn lại trong ban nhạc, người đánh đàn bầu đi gần lại An Nhiên rồi ghé tai cô nói thầm: ‘Này, anh chàng kia cũng đẹp trai đấy chứ. Mà hình như anh ta thích Linh Vy nhà mình rồi’.
An Nhiên đáp cụt lủn: ‘Đẹp gì mà đẹp. Không quen không biết mà rủ đi ăn’.
Thanh Lan bĩu nhẹ môi: ‘Gì mà cậu khó tính thế. Ngày xưa cậu với Thiên Minh cũng quen nhau kiểu này còn gì’.
Và rồi như phát hiện ra mình vừa nói nhỡ lời, Thanh Lan nói vội: ‘À, mình xin lỗi’.
An Nhiên không nói gì, dù bình thường cô luôn tỏ ra không vui khi thấy mọi người nhắc tới Thiên Minh. Nghĩ cũng buồn cười, đối với An Nhiên, mối tình đầu của cô đã qua lâu rồi. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, cô đã quên và đã thôi không đau khổ nữa. Nhưng trong mắt người khác, hình như hình ảnh Thiên Minh vẫn còn quá sâu đậm và những kỉ niệm của hai người thì đẹp đến mức khó có thể xóa nhòa.
Linh Vy ngồi cạnh Duy Anh trong nhà hàng. Khi anh ngồi bên cạnh cô, Linh Vy tự hỏi không biết khi ăn mình có nhai to quá không, có dính gì trên mặt không. Anh làm cô thấy không thoải mái chút nào. Lại còn thêm việc An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm hai người càng làm Linh Vy thấy không thoải mái.
Ăn tối xong, Duy Anh hỏi Linh Vy: ‘Em đi bằng gì về?’. ‘Em đi xe buýt về với chị An Nhiên’, Linh Vy ngập ngừng. Duy Anh nói nhanh: ‘Vậy được rồi, anh sẽ đi cùng hai người’.
Chuyến xe buýt cuối ngày rất thưa người. Họ ngồi ở hàng cuối cùng của xe. An Nhiên không muốn Linh Vy và Duy Anh ngồi cạnh nhau nên chen vào giữa hai người. Những rồi cô thấy rõ mình đang là kì đà cản mũi bởi cô thấy rõ thỉnh thoảng Linh Vy lại liếc nhìn sang Duy Anh. Còn anh chàng này, thì nhìn An Nhiên tủm tỉm cười như thách thức cô. Ừ, chắc là như thế, anh ta đang cho cô thấy dù cô có cố ngăn cản thì Linh Vy vẫn cứ bị thu hút về phía anh ta. An Nhiên có cảm giác Linh Vy đã quên những lời căn dặn của cô, để cho cảm xúc đi tự nhiên. An Nhiên và Linh Vy là bạn thân của nhau. An Nhiên học trên Linh Vy hai năm nhưng vì Linh Vy là em họ của Thiên Minh nên họ sớm trở nên thân thiết. Sau này cô và Thiên Minh chia tay nhau, cả hai vẫn duy trì tình bạn, tình chị em. An Nhiên luôn lo lắng Linh Vy sẽ trao nhầm trái tim của mình cho một người không xứng đáng. Hình như từ sau khi mối tình thơ mộng của cô tan vỡ, An Nhiên khép kín lòng mình lại và nhìn đâu cũng thấy những nguy cơ phản bội, những tình yêu dễ tan vỡ. Mới 21 tuổi nhưng cô hay bị mọi người cùng khoa gọi là ‘bà cụ non’ , ‘bà già đau khổ’ bởi những lời nói giáo điều của mình. Ngược lại với An Nhiên, Linh Vy chưa từng yêu ai bao giờ. Tất nhiên hồi đi học cô cũng từng thích một vài người, nhưng mà tính cách nhút nhát nên cuối cùng vẫn chẳng có gì chính thức. Linh Vy vẫn ôm đầy những mơ mộng về tình yêu. Và cô, không giống An Nhiên, rất tin ở định mệnh. Cô tin ở tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tại sao lại không thể yêu ai đó khi chưa biết gì về người đó?. Có thể lắm chứ, chẳng phải Duy Anh đã làm cô xúc động rồi đấy thôi. Cô thích anh, không biết là nhiều hay ít nhưng cô cứ muốn nhìn anh, cứ muốn nói chuyện với anh suốt thôi.