![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Chạm tay vào hạnh phúc ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-26 100/100 cho 1 bình chá»n |
“Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật”.
Xe buýt dừng lại ở bến gần nhà An Nhiên, cô xuống xe. Trước khi xuống, cô quay lại nhìn Duy Anh và Linh Vy, ánh mắt đầy dè chừng. Nhưng rồi cô nghĩ Linh Vy hẳn không muốn mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô bé nên vẫn vờ vui vẻ nói câu tạm biệt. Sau khi An Nhiên đi rồi, Linh Vy nhìn vào chiếc ghế trống ở giữa mình và Duy Anh, cô mím nhẹ môi. Liệu anh có ngồi dịch vào cô không nhỉ?. Cô nghĩ là anh sẽ có. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai ở hai bên má, cố giữ cho hơi thở nhịp nhàng. Vẫn còn khoảng ba bến dừng nữa mới tới nhà cô. Linh Vy muốn nói gì đó cho xóa tan khoảng cách lặng im này nhưng lại sợ không khéo mình sẽ trở nên vồn vã và nhiệt tình quá mức mất. Duy Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau. Ánh đèn lập lòe di chuyển. Thành phố này dường như chẳng bao giờ ngủ cả. Anh quay sang nhìn Linh Vy rồi nói: ‘Thật ra anh có chuyện này muốn nhờ em giúp’.
‘Là chuyện gì vậy?’
‘Anh có một bản nhạc này. Em có thể chơi nó và cho anh ghi âm không?’.
Thấy đôi mắt Linh Vy hơi mở to ra, Duy Anh giải thích tiếp:
‘Thật ra anh không sống ở đây. Năm anh 10 tuổi thì gia đình anh đã chuyển sang Đức’. Anh về lần này vì một người bạn học cùng rủ anh tham gia tư vấn kinh nghiệm cho các sinh viên muốn sang Đức du học’.
‘Thật sao?. Thế mà anh nói tiếng việt trôi chảy quá’.
‘Là mẹ anh đã dạy cho anh. Bà là một nghệ sĩ đàn tranh’.
Linh Vy gật nhẹ đầu. Cô lờ mờ hiểu tại sao Duy Anh lại để ý tới mình trong ban nhạc. Duy Anh nói tiếp:
‘Từ hồi sang Đức mẹ anh không còn chơi đàn nữa vì bận chuyện kinh doanh của bố anh. Nhưng anh biết bà rất nhớ những lần được đi biểu diễn thời trẻ. Anh muốn bà lại có được cảm giác đó một lần nữa’.
‘Vậy bản nhạc anh muốn nhờ em chơi là của mẹ anh à?’
‘Không. Bản nhạc đó chưa từng được biểu diễn. Khi anh tìm thấy nó lúc chuyển nhà, mẹ đã bảo anh bản nhạc đó, bà chưa kịp biểu diễn thì đã sang Đức cùng bố anh’.
Linh Vy có thể hiểu được đối với người nghệ sĩ, không được biểu diễn, không được sống cùng niềm đam mê âm nhạc là một sự hi sinh khủng khiếp. Linh Vy gắn bó với cây đàn tranh suốt hơn mười năm nay và có cảm giác như đó là máu thịt của cô, không thể tách rời. Cô cảm thấy anh đã làm cô xúc động vô cùng. Khi đến bến nhà Linh Vy, trước khi cô xuống xe, Duy Anh nhìn sâu vào mắt cô rồi nói khẽ:
‘Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của anh nhé’.
Bàn tay anh khẽ chạm nhẹ vào tay cô. Và chỉ như thế thôi, cũng đã khiến Linh Vy biết rõ cô không thể nào từ chối giúp đỡ anh được. Trên con ngõ nhỏ đi vào nhà, Linh Vy vừa nhảy chân sáo vừa khe khẽ hát. Cô muốn về đến nhà thật nhanh, muốn chui ngay vào chăn, nhấc điện thoại lên và kể cho An Nhiên nghe về Duy Anh.
Đêm đã khuya, sau khi im lặng lắng nghe Linh Vy, An Nhiên lại ngồi trước màn hình máy tính của mình một lúc. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ bởi Linh Vy làm cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc đã qua của mình. Và cô lại nhớ anh hơn bao giờ hết. Dư âm của cuộc nói chuyện với Linh Vy vẫn còn đọng lại trong An Nhiên.