![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chanhee ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2015-01-18 100/100 cho 1 bình chá»n |
- Đồ cáo già, mày nghĩ rằng mày có thể bước vào nhà tao một cách dễ dàng như vậy sao? Không đời nào tao chấp nhận một đứa nham hiểm như mày.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành dâu nhà họ Lưu và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bước chân vào cánh cổng đó một lần nữa.
- Vậy... cuối cùng thì mày muốn gì? Mày muốn gì ở hai đứa con của tao? Mày làm như vậy để trả thù tao đúng không? Vậy thì mày trả thù được rồi đấy... đồ mất dạy!
- Đừng hỏi tôi muốn gì, vì những thứ tôi muốn bà không bao giờ có thể đáp ứng được. Khi nào bà hiểu được lòng của con trai bà, lúc ấy có lẽ chúng ta sẽ ngồi nói chuyện với nhau nhẹ nhàng hơn. Còn bây giờ đã đến giờ làm việc, xe của tôi đang đợi ở dưới lầu, xin phép bà.
Nói rồi An Ninh mở cửa đứng chờ bà Lưu đi ra. Bà Lưu đi rồi, lúc đó An Ninh mới thở được một cách bình thường, hơi thở được dồn nén quá lâu khiến đầu óc cô choáng váng. Phải lấy hết dũng khí An Ninh mới dám nói những lời như vậy với bà Lưu. Nỗi sợ hãi trong suốt ba năm qua giờ đã bớt đi phần nào.
*
Thiên Thành trở về nhà. Bà Lưu ngồi trong phòng khách và đang nói chuyện với ai đó.
- Con về rồi. - Cậu bâng quơ một câu rồi trở về phòng khóa trái cửa lại.
Đã hơn một tuần trôi qua nhưng cậu vẫn không thể nào đối mặt với bà Lưu, cậu vẫn không biết mình nên tha thứ cho bà hay phải làm gì. Trong đầu cậu có hàng trăm mối tơ vò chưa được gỡ, cũng đã hơn một tuần cậu không liên lạc với An Ninh, trong thâm tâm cậu luôn nghĩ rằng mình là kẻ thua cuộc, mình cần phải rút lui nhưng con tim cậu vẫn dẫn bước chân cậu đến bên An Ninh.
Cộc... Cộc... Cộc...
- Mẹ vào nhé Thiên Thành? - Bà Lưu nói nhỏ.
- Mẹ vào đi.
Bà Lưu đẩy cửa vào rồi e dè đến bên cạnh Thiên Thành, chắc có lẽ bà biết cậu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình.
- Cuối tuần này mẹ có mở một party nhỏ tại nhà để mời một vài đối tác làm ăn. Trong danh sách mời có cả Phó tổng giám đốc tập đoàn K - cô Nguyễn An Ninh.
- Tại sao mẹ lại mời cô ấy? - Thiên Thành sửng sốt.
- Tại sao mẹ lại không được mời cô ấy?
- Xưa nay mặt trăng đâu thể ở cùng chỗ với mặt trời, nước và lửa đâu thể nhìn mặt nhau. Mẹ biết vậy mà còn mời cô ấy, cuối cùng thì mẹ có ý đồ gì?
- Ý đồ gì ư? Chẳng lẽ trong đầu con mẹ là người nham hiểm đến vậy?
- Con không có ý đó, nhưng rõ ràng mẹ không ưa gì An Ninh và cô ấy cũng rất căm hận mẹ. Vậy chẳng có lý do gì mà mẹ lại mời cô ấy.
- Dù sao tập đoàn K cũng là một tập đoàn lớn tại Nhật, mời cô ta cũng chỉ với tư cách bạn làm ăn. Chẳng lẽ không được sao? Đừng nói nhiều nữa, mẹ chỉ muốn con biết như vậy. Mẹ ra ngoài đây, còn phải báo cho các anh con nữa.
Bà Lưu vừa ra khỏi cửa, cậu liền nổi trận lôi đình. Cậu gạt hết tất cả những thứ có trên mặt bàn xuống đất, chai rượu cũng theo đó mà vỡ tan tành.Cậu biết thừa tính bà Lưu, không có chuyện thì không đời nào bà mời An Ninh đến dự tiệc. Giờ chỉ còn trông chờ vào An Ninh sẽ từ chối hay nhận lời dự bữa tiệc hay không thôi.
*
Tháng Tư, tháng của bách hợp trắng. Sáng nào trước bàn làm việc của An Ninh cũng là một lẵng bách hợp trắng xinh xắn ngát hương. Mặc dù chẳng đề người gửi nhưng cô thừa biết lẵng hoa đó là của ai. Trên đời này chỉ có Thiên Bảo mới gọi cô là Bách hợp.
- Thưa phó tổng, đây là lịch làm việc trong tuần của chị và báo cáo hoạt động kinh doanh quý trước của tập đoàn K vừa mới được fax sang đây hồi sáng.
- Cảm ơn, cô cứ để đó cho tôi.
- Chị có cần em giúp gì nữa không ạ?
- Phiền cô vứt giùm tôi mấy lẵng hoa úa kia đi nhé.
- Vâng. À quên mất, đây là thiệp mời dự tiệc của Lưu gia, một trong những gia tộc cung cấp nguyên liệu thảo mộc lớn nhất Việt Nam.
An Ninh sửng sốt khi nghe thấy cô thư ký nhắc đến Lưu gia, lập tức cô cầm tấm thiệp lên xem xét.
- Họ đưa cho chúng ta khi nào?
- Dạ vừa mới cách đây khoảng một tiếng.
- Tại sao họ lại muốn mời chúng ta? Tôi nhớ là chúng ta chưa từng có hợp đồng nào cùng với Lưu gia mà.
- Vâng, chắc vì họ biết chúng ta là tập đoàn lớn tại Nhật nên muốn nhân cơ hội này để làm ăn.
- Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.
An Ninh cầm tấm thiệp trên tay và nhìn nó thật chăm chú... trên tấm thiệp còn ghi rõ tên của An Ninh cùng tên của tập đoàn K. Thật sự cô không thể hiểu được vì sa