Polly po-cket
-Truyen1280.Wap.Sh

Tiểu thuyết tình yêu Online
↓ Độn Thổ ↓
Tuyệt Đại Song Kiêu Tuyệt Đại Song Kiêu
UC Browser Trình duyệt UC nhanh nhất
Dota Truyền Kỳ Dota Truyền Kỳ
Công Thành Xưng Đế Công Thành Xưng Đế
Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto
Tên miền chính thức của wap là : Truyen1280.wap.sh.Bạn nhớ nhé!!
Hãy truy cập http://truyen1280.wap.sh hằng này nhé
↓↓ > > >
Không cần phân vaiPosted by:
BĂ i viết: Không cần phân vai
ChuyĂªn mục:
NgĂ y đăng: 2015-01-17
100/100 cho 1 bình chọn

Không cần phân vai



ấy thế mà, không biết là nên cười hay nên mếu khi Tùng lại chẳng có ý định giấu giếm bất cứ điều gì với tôi. Nó quẳng vào mặt tôi cái sự thật là trái tim nó cũng đã tiêu tùng. Tôi thấy lưỡi mình bắt đầu chuyển động sai quy luật, kết quả là cho ra đời một chuỗi âm thanh lắp bắp:

- Thế, thế... đứa nào thế? (đây là cách diễn đạt thiếu trang trọng của câu “nàng là ai”)
- Để tao kể cho mà nghe... (mắt nó bắt đầu mơ màng). Nàng là siêu sao của đội bóng rổ nữ (khục, tôi suýt nữa tự cắn vào lưỡi mình). Sau một thời gian tao và nàng đã quen biết nhau (hình như trái tim tôi đang lanh canh nứt). Rồi tao đã được... cầm tay nàng (tóc gáy tôi dựng ngược), nhưng chỉ là trong một giấc mơ (phù, tóc gáy tôi hạ xuống rào rào!) ê, mày làm sao thế?
- Không không, tao xúc động quá thôi mà, tôi cuống quýt, nuốt nước bọt ừng ực, bịa đại ra một lí do. Như để chứng minh cho nó thấy điều đó, tôi bắt đầu khụt khịt, nhưng đầu óc tôi chỉ xoay mòng mòng với một ý nghĩ “Thôi xong, thế là bi kịch đã bắt đầu!”

Thế là tôi đành ngậm ngùi đóng vai bạn thân của nam diễn viên chính (tôi tự phân vai thế). XX an ủi tôi (một cách không chủ đích và hoàn toàn tự nhiên) bằng việc coi hai đứa bọn tôi chả khác gì nhau. Và tất nhiên cũng không khác gì lắm với những đứa bạn khác của XX. Tôi thì cũng chỉ cần có vậy, nhưng Tùng không phải là tôi. Nó hùng hổ tuyên bố:

- Tao sẽ “kưa” Nguyên!

Tôi chỉ kịp ngáp ngáp chứ chẳng kịp nói gì, thậm chí còn không có cơ hội để giúp nó như cách những thằng bạn thân vẫn thường làm trong những vụ thế này. Nó thừa thông minh (và cả ngốc xít!) để tự nghĩ ra đủ trò cũng từ thông minh đến ngốc xít. Nó bớt xén thời gian dành cho tôi, mà nếu có qua rủ tôi đi chơi thì cũng chỉ nói chuyện về Nguyên, về kết quả của những ý tưởng cũ và “dự thảo” kế hoạch mới. Và chẳng bao lâu sau thì tôi hoàn toàn thấy mình trở thành người ngoài cuộc. “Vai quần chúng, có lẽ thế”, tôi vừa lướt những ngón tay trên bàn phím chơi game vừa phân vai lại. Một cảm giác rất gần với việc bị bỏ rơi.

Nhưng rồi, sau cú choáng ngợp ban đầu, với tôi XX đã biến thành một cô bạn cá tính dễ thương và chỉ có thế. Còn Tùng thì không nhận ra tất cả những gì đang diễn ra với tôi, nhưng vẫn tiếp tục coi tôi là chiến hữu, bằng chứng là việc nó vẫn tiếp tục update cho tôi tình hình XX gần như hằng ngày.
***

Thế mà đến gần một tuần nay không thấy Tùng nói năng gì, chuyện XX càng không. Nó trở nên lười biếng một cách khó hiểu, đến sân bóng cũng không thèm xuống. Tôi thắc mắc nhưng cũng không hỏi. Một sự tự ái rất trẻ con, kết quả của những “vấn đề không nói ra” ngăn tôi lại. May mà tôi cũng không trẻ con nhiều đến thế. Hết đúng một tuần, ngay khi tôi vừa quyết định phải chấm dứt sự im lặng củ chuối này thì cũng là lúc nó sầm sập lao thẳng vào phòng tôi:

- Vinh ơi, tao thua rồi!

Tôi nhìn nó cảm thông. Đang định “uốn lưỡi cú diều” an ủi thì thằng bạn đã liến thoắng:

- Tóm lại là Nguyên từ chối tao. Tóm lại là tao đã mất cả một tuần để buồn. Tóm lại là...
- ...là một tuần là là quá đủ? Tôi tiếp lời, chấm dứt chuỗi “tóm lại” của Tùng.
- Uh, quá đủ, có lẽ...

Bỗng dưng Tùng lại ngồi thừ ra. Không giống nó gì cả, ít ra là không giống tí nào so với những mặc định tôi vẫn luôn nghĩ về nó. Có những chuyện nó cũng không làm được, và tôi đã thật tệ cho dù chỉ trong ý nghĩ... Nhưng tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục... ăn năn, Tùng đã đứng bật dậy:

- Play station 2 không mày? Tao bao?
- Thôi để tao. Hehe, để tao, coi như an ủi một thằng vừa... thất tình.

Tùng ấn đầu tôi xuống, cười hinh híc, cứ như chưa từng có bộ mặt đưa đám suốt cả tuần qua.

Bọn tôi còn chưa kịp cười xong thì điện thoại lại réo ầm ĩ. Là Nguyên. Và XX mời tôi đi... uống nước!

- Tùng đang ở đây... Tôi bối rối.

Một giây im lặng, rồi:

- Thì rủ luôn Tùng đi.

Tôi gác máy, đang tìm cách mở lời thì Tùng hỏi:

- Nguyên hả?
- Uh.
- Đi uống nước? (Tôi gật đầu).
- Mày?
- Cả mày.
- Tao đi làm gì?
- Không biết, thế mày nghĩ Nguyên cần gặp tao làm gì? Tôi

Trang: « 12
ÄĂ¡nh giĂ¡ cá»§a bạn lĂ gĂ³p Ă½ quan trọng giĂºp Admin nĂ¢ng cao chất lượng bĂ i viết!
ÄĂ¡nh giĂ¡ ( - )

vote

/ - phiĂª̀u
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
↑↑ Bà€i ViĂª̀t Cù€ng ChuyĂªn Mù£c
Truyện ngắnNgười mẹ một mắt
[ Hôm: 2015-01-18 - Xem: ]
Truyện ngắnNếu muốn ly hôn hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh
[ Hôm: 2015-01-18 - Xem: ]
Truyện ngắnNgày gió không còn thổi lá bay - Kawi
[ Hôm: 2015-01-18 - Xem: ]
Truyện ngắnChiếc khăn chưa kịp gửi mùa đông
[ Hôm: 2015-01-18 - Xem: ]
Truyện ngắnLấy chồng cảnh sát
[ Hôm: 2015-01-18 - Xem: ]
[ » Xem thĂªm...]
Bà€i viĂª̀t ngĂ¢̀ƒu nhiĂªn
» Nếu muốn ly hôn hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh
» Ngày gió không còn thổi lá bay - Kawi
» Chiếc khăn chưa kịp gửi mùa đông
» Lấy chồng cảnh sát
» Món quà cuộc sống: "Xiu nhưn" của chị
Tags: , Không, cần, phân, vai,
Truyen1280
^ Lên trên ^
Chia sẻ: smsGZFT
₪ THƯ MỤC WAP
Trong ngày: 229
Trong Tháng: 419
Tổng cộng: 200620
U-ON
Bản quyền © Truyện1280.wap.sh
DMCA.com Protection Status