![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Vị gió Praha ( Prague ) - Lynk Boo ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2015-01-18 100/100 cho 1 bình chá»n |
Liếc cô bé con đang đỏ mặt cúi đầu, Jay cố tình nhấn nhả chất giọng ma mãnh:
- Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi!
Thật thế! Nó ăn đứt hẳn những lần các gái áp vòng một tròn trĩnh vào người anh …
***
Vừa thấy bóng dáng quen thuộc loáng thoáng sau hàng rào gỗ, cô bé tóc đen liền lao vụt tới ôm chầm anh, dụi mặt vào dáng mảnh khảnh khóc òa.
Pink sửng sốt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn đang ghì chặt áo mình, anh hoang mang vỗ nhè nhẹ đôi bờ vai run rẩy:
- Này Lilly, em sao thế?
Đáp lại Pink là tràng nấc nghẹn chật căng ấm ức. Những tiếng hức hức phát ra một thêm to rõ và dày đặc hơn.
- Bình tĩnh chút Lilly! Đừng khóc! Ôi trời ạ, em nín nào!
Vòng ôm ngang bướng của Thiên Ly buông lỏng dần trong tiếng an ủi dịu dàng tựa dòng suối thanh mát. Cô gái nhỏ ngước đầu nhìn Pink qua màn nước lung linh, môi bật ra từng âm tắc nghẹn:
- Anh ơi, em ghét toàn bộ lũ con trai!
- Ơ thế ghét luôn anh hả? Hay nghĩ anh không phải con trai? - Pink nửa đùa nửa thật, mắt nheo nheo như đang cười nhưng giấu sâu trong đôi đồng tử chỉ có tia âm u.
- Không, anh là ngoại lệ!
Tiếng Thiên Ly khẽ khàng phát ra như gió thoảng qua hư không nhưng lại rõ ràng tới mức Pink giật mình, bật ngay ra câu hỏi thẳng thắn:
- Anh đặc biệt với em thế sao?
Thiên Ly không đáp, chỉ lẳng lặng mỉm cười. Bí mật ấy, người con trai này sẽ mãi không thể biết.
Chap 17: Sexy men perfumes.
< Nước hoa nam quyến rũ. >
Anh phải đi, tìm nơi chứa anh Lilly à!
---
Ủ tay quanh cốc nước cam mát lạnh, Thiên Ly chậm rãi nhấp từng ngụm ngon ngọt, nơi khoé mắt còn vương giọt khóc trong suốt. Cô chăm chú dõi theo Pink đang gói ghém vào chiếc va li to kềnh, bóng lưng cô đơn xoay về phía cô. Thi thoảng, anh buông tiếng thở dài khe khẽ.
- Hay là thôi, anh đừng đi nữa! - Thiên Ly không ngừng khuấy thìa vào thứ chất lỏng màu cam, vờ như chỉ đang hỏi vu vơ nhưng thực chất, cô đã muốn hét lên như thế rất nhiều lần rồi.
Không thích Pink đi! Không thích một chút nào hết!
Tới Ostrava, rồi ai sẽ lăng xăng ghé tới lui qua thăm Pink như Thiên Ly? Rồi ai sẽ tỉ tê kể anh nghe đủ thứ chuyện tủn mủn hay tìm đủ cách cắt xén khoảng riêng tư để anh không một mình u sầu? Rồi ai sẽ thay Thiên Ly lườm nguýt những kẻ dám nhìn Pink bằng ánh mắt quái lạ? Rồi ai? Ai sẽ như Thiên Ly, cất thật kĩ Pink vào góc tim …
Với Thiên Ly, Pink đã rất biệt đặc biệt ngay kể từ lần đầu chạm mặt. Cô luôn muốn đuổi sạch bóng ma cô độc vây quanh anh, hất văng hết thảy những lạc lõng-hoang hoải-trống trải khỏi mọi tế bào cảm xúc của anh. Giới tính đã như bức vách ngăn chắn giữa Pink và cả cộng đồng. Anh bơ vơ, luôn bơ vơ, cứ thích thu mình trong góc trời riêng. Và Thiên Ly lại rất kiên nhẫn lôi anh ra giữa khoảng trời bao la.
Pink kéo khóa va li, giọng mờ đục tựa làn hơi tràn về từ nơi quanh năm phủ kín sương mù:
- Anh phải đi, tìm nơi chứa anh Lilly à!
- Đây thì sao Pink? Nhà anh, nơi anh lớn lên, và còn em nữa mà. - Giọng Thiên Ly nghẹn dần, chóp mũi hơi đỏ lên. Cô biết, Pink sẽ chẳng thay đổi quyết định dù có níu chân anh cỡ nào. Thiên Ly nhỏ bé quá, không thể ôm trọn con người đơn độc này.
Ostrava rồi cũng như vương quốc Mĩ hùng mạnh kia, sẽ vẫn chưa phải điểm dừng của Pink. Anh sẽ còn phiêu, phiêu mãi và chỉ ngừng khi tìm được chốn vùi thân thích hợp. Nơi ấy có thể trao anh những mẩu ấm áp, những khối yêu thương giữa người và người. Nơi ấy, anh được sống. Nơi ấy, anh rũ bỏ được cảm giác bị cộng đồng xa lánh. Nhưng liệu nơi ấy có tồn tại? Không biết. Cứ đi đã.
- Anh đã hứa sẽ thăm em thường xuyên. Nhất định đấy! - Pink liếm nhanh đầu ngón tay trỏ.
Điệu thề thốt ấy khiến cô gái nhỏ phì cười, nhưng chẳng mấy chốc đã lại bí xị, liếc Pink vài cái dài thượt. Miệng Thiên Ly ngậm chiếc thìa nhỏ như đứa con nít biếng ăn, hàng lông mày thanh mảnh cau chặt, nghĩ ngợi gì đó. Sau một lát đăm chiêu, cô nàng bỗng reo to:
- A a, năm sau chuyển cấp, em sẽ lên Ostrava học!
- Chắc gì năm sau anh còn ở đó! - Pink thẳng thắn.
Kế hoạch cao siêu vừa vẽ ra đã bị dậm bẹp dí khiến Thiên Ly tức điên, dằn mạnh ly nước xuống bàn rồi hậm hực xắn tay áo. Lao tới sát Pink, cô nàng bặm môi giao giá:
- Anh đi đâu thì đi, nhưng tuyệt đối không được đi quá xa em!
Lướt qua đáy mắt nâu sẫm tia mờ mịt, Pink gật đầu đúng một