-Truyen1280.Wap.Sh

Tiểu thuyết tình yêu Online
↓ Độn Thổ ↓
Tuyệt Đại Song Kiêu Tuyệt Đại Song Kiêu
UC Browser Trình duyệt UC nhanh nhất
Dota Truyền Kỳ Dota Truyền Kỳ
Công Thành Xưng Đế Công Thành Xưng Đế
Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto
Tên miền chính thức của wap là : Truyen1280.wap.sh.Bạn nhớ nhé!!
Hãy truy cập http://truyen1280.wap.sh hằng này nhé
↓↓ > > >
Vì nơi đây có anh Posted by:
BĂ i viết: Vì nơi đây có anh
ChuyĂªn mục:
NgĂ y đăng: 2014-02-26
100/100 cho 1 bình chọn

Vì nơi đây có anh


−… Say kem chứ say gì anh. Ngày nào cũng nhìn kem, múc kem, ngắm kem, không say kem mới là lạ đó! − Tôi lè lưỡi chớp nhoáng trong vài giây tỏ ý châm chọc anh (trong từ điển của tôi, “say” có nghĩ là thích là yêu chứ không phải là cái kiểu say lè nhè như mấy ông bơm nhậu).


−Cái con bé này. − Anh lắc đầu. Không hiểu sao lúc đó anh đáng yêu đến lạ.


−Em nói có gì sai à? − Tôi chớp chớp mắt, như thể biết rằng anh đang rất rối nhưng cố làm anh rối hơn.


−Anh chào thua em rồi, bé con. − Tôi mỉm cười đắc thắng.


“Thực chất thì em say anh mất rồi. Ngày nào cũng nhìn anh, ngắm anh, nghe thoang thoảng trong gió mùi hương trên áo anh thì không say anh mới là lạ đó!” Nhưng trong tôi vẫn có điều gì đó rất lạ và anh cũng rất lạ. Giống như sắp có cơn bão tràn qua làm ngả đổ cành cây non nớt mới đâm chồi trong mảnh vườn nhỏ xinh của tôi. Nó lạnh lùng càn quét và khi nhìn lại, cây non không đủ sức chống chọi với phong ba bão táp. Không! Tôi sẽ bảo vệ hạt mầm của tôi dẫu có chuyện gì đi chăng nữa!


***


−Nghe nói gì chưa? Anh Sang sắp nghỉ luôn rồi đó!


−Vậy à, tiếc quá vậy! − Những tiếng xì xầm, nó làm tôi khó chịu. Những gì về anh, tôi là người biết rõ nhất, tại sao mọi người có thể đồn thổi lên như thế được.


−Nghe nói ảnh ra Hà Nội mở quán café và sống gần gia đình với vợ!


“Cái gì? Tôi có nghe lầm không? Với vợ á? Vợ ai?” – Tôi chao đảo. Toàn bộ não bộ của tôi như muốn nói rằng tôi phải thật bình tĩnh trong lúc này. Tôi còn chưa ý thức được gì thì mọi thứ bắt đầu mờ đi, dấu hiệu cho thấy trạng thái vui vẻ bắt đầu say (gần giống như người ta không kiểm soát được bản thân), không còn biết gì đến trật tự đúng đắn của mọi thứ nữa. Tôi muốn hỏi anh ngay. Tôi muốn nghe anh khẳng định đó chỉ là lời đồn thôi. Tôi đợi anh câu trả lời. Nhìn tôi, anh hiểu ngay. Anh bước đến bên tôi, bước chân của anh hôm nay sao nặng nề và khó khăn đến thế. Thấy anh, mọi giận dữ, mọi nghi ngờ trong tôi đều tan biến. Tôi muốn vòng tay ôm anh thật chặt, như thể nếu tôi buông tay ra tôi sẽ mất anh. Nhưng sao tôi không thể. Có gì đó ngăn tôi lại, phản xạ tự nhiên để tránh sự tổn thương.


−Em nghe anh nói.


−15 này anh sẽ nghỉ, anh sẽ đi Hà Nội. − Anh khó khăn buông ra từ chữ một. Chính cái sự chậm chạp khi tôi tiếp nhận từng từ của anh làm tim tôi nhói đau ghê gớm.


−Anh không làm ở đây nữa? Anh không bao giờ vào Sài Gòn nữa?


−Anh không biết, nhưng gia đình anh cần anh và… − Anh ngập ngừng. Cái sự ngập ngừng ấy của anh đáng sợ kinh khủng. Nó làm cho tôi như muốn nghẹt thở.


−… vợ anh cần anh. − Tôi thốt ra bốn chữ để hoàn thành câu nói của anh. Bốn chữ làm cho giọng anh run run và sợ hãi. Chính anh cũng sợ khi phải nói ra điều đó. Anh sợ tôi sẽ tổn thương.


Tôi thấy anh hối hận khi không ngăn được cảm xúc của mình. Vẻ mặt anh đau khổ. Anh cố dùng mọi cách để làm cho tôi hiểu và để tôi không buồn. Nghe có vẻ hoang đường, nhưng anh càng cố thì tôi càng đau hơn nữa. Nếu biết trước kết thúc thì có lẽ đôi lúc con người ta sẽ không lựa chọn sự bắt đầu. Nhưng nếu liệu cho tôi quay ngược thời gian trở lại, liệu tôi có yêu anh? Dẫu thế nào thì câu trả lời sẽ vẫn là “Có”. Anh dựa lưng vào tường mệt mỏi, cố nói ra từng câu từng chữ một.


−Anh xin lỗi… Anh không thể làm gì khác hơn được. Anh yêu em, nhưng anh nợ người con gái ấy, nợ một tình nghĩa sắt son chung thuỷ. Anh không thể làm gì khác hơn được. Ngay từ đầu… anh… anh đã rất sợ… Anh đã cố ngăn những cảm xúc mãnh liệt trong bản thân anh… Anh không cho phép bản thân anh cái quyền được yêu em. Sẽ may mắn biết bao nếu em đừng đặt tình cảm chân thành của em cho anh… Cái giây phút anh cầm tay em là lúc lí trí anh hoàn toàn thua cuộc. Anh không cưỡng lại được sự đáng yêu của em, cách em thể hiện tình cảm và anh không bắt buộc trái tim mình ngừng…


−Anh… đừng… nói… nữa…


−… yêu em được! Anh không dám nhận sự tha thứ từ em. Thật sự anh không dám.


−Cái mà em trao cho anh không phải là sự tha thứ, mà là trái tim, tình cảm của người con gái. Vì vậy xin anh đừng trao cho em trái tim của một kẻ có tội. Hãy cho em dù một góc khuất rất nhỏ trong trái tim anh. Tạm biệt anh!


Tôi lặng lẽ bước đi với hai hàng nước mắt chảy dài. Muốn khóc thật to, muốn nấc thành tiếng, nhưng nỗi đau lớn quá, lớn đến nỗi bản thân không đủ can đảm để thể hiện nó ra. Anh bước vội, kéo tôi lại. Một nụ hôn… lên

Trang: « 123
ÄĂ¡nh giĂ¡ của bạn lĂ gĂ³p Ă½ quan trọng giĂºp Admin nĂ¢ng cao chất lượng bĂ i viết!
ÄĂ¡nh giĂ¡ ( - )

vote

/ - phiĂª̀u
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
↑↑ Bà€i ViĂª̀t Cù€ng ChuyĂªn Mù£c
Truyện hotChuyện tình hai người điên
[ Hôm: 2014-06-24 - Xem: ]
Truyện hotBình minh trên núi
[ Hôm: 2014-06-24 - Xem: ]
Truyện hotAnh sẽ phải chép phạt vì….
[ Hôm: 2014-06-24 - Xem: ]
Truyện hotTruyện ngắn: Xin lỗi, chị là chị dâu em
[ Hôm: 2014-04-19 - Xem: ]
Truyện hotYêu anh hôm nay ít hơn hôm qua
[ Hôm: 2014-02-26 - Xem: ]
[ » Xem thĂªm...]
Bà€i viĂª̀t ngĂ¢̀ƒu nhiĂªn
» 7 ngày chia tay
» Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
» Anh ở đâu, người em yêu nhất?
» Anh quay về với em nhé
» Anh xin một ngày yêu em, em nhé !
Tags: , , nơi, đây, , anh, ,
Truyen1280
^ Lên trên ^
Chia sẻ: smsGZFT
₪ THƯ MỤC WAP
Trong ngày: 7
Trong Tháng: 29
Tổng cộng: 146932
U-ON
Bản quyền © Truyện1280.wap.sh
DMCA.com Protection Status

Polly po-cket