Teya Salat
-Truyen1280.Wap.Sh

Tiểu thuyết tình yêu Online
↓ Độn Thổ ↓
Tuyệt Đại Song Kiêu Tuyệt Đại Song Kiêu
UC Browser Trình duyệt UC nhanh nhất
Dota Truyền Kỳ Dota Truyền Kỳ
Công Thành Xưng Đế Công Thành Xưng Đế
Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto
Tên miền chính thức của wap là : Truyen1280.wap.sh.Bạn nhớ nhé!!
Hãy truy cập http://truyen1280.wap.sh hằng này nhé
↓↓ > > >
Hội những người thích đọc creepypastasPosted by:
BĂ i viết: Hội những người thích đọc creepypastas
ChuyĂªn mục:
NgĂ y đăng: 2014-02-22
100/100 cho 1 bình chọn

Hội những người thích đọc creepypastas


kĩ thu hút được sự chú ý của tôi. Tôi bóc hộp.
Thật bất ngờ, nó là con búp bê tôi đã đánh
mất!
Tôi đọc tên người gửi. Đó là Patrick, một
người bạn chơi với tôi từ tiểu học. Nhưng từ
khi nhà tôi chuyển đến Marseille, tôi không
còn liên lạc thường xuyên. Tôi chỉ nhớ rằng
con búp bê này bị mắc kẹt ở cái cây ở gần
trường. Tôi từng khóc rất to khi làm mất nó.
Cách đây 1 tháng, tôi viết thư cho Patrick bảo
rằng tôi thích quà sinh nhật là con búp bê
thất lạc. Bây giờ, điều ước ấy đã trở thành sự
thật. Cám ơn bạn tôi nhiều lắm!
Nhưng kể từ khi con búp bê ở trong nhà, nhà
tôi xảy ra nhiều chuyện kì lạ. Tôi luôn có cảm
giác nó nhìn tôi mọi lúc, mọi nơi. Có lần nó
làm tôi hoảng hốt, khi tôi bước vào phòng và
thấy nó ở tên giường, ánh mắt nhìn thẳng ra
chỗ tôi đang đứng! Những lúc ấy, tôi đều phải
gọi bà giúp việc đến cất nó đi. Nó làm tôi thực
sự sợ hãi!
Cho tới một ngày bố tôi đi vắng, tôi về nhà và
không thấy mẹ đâu. Tôi nghĩ chắc mẹ tôi đi
đến nhà đồng nghiệp. Chỉ tới lúc nửa đêm, mẹ
vẫn chưa về. Tôi lo lắng đi tìm mẹ. Tôi phát
hiện mẹ chết ở sau nhà, trong một bụi rậm,
và bên cạnh là con búp bê nằm ngay trên
vũng máu!
Sau đó 4 tháng, em trai tôi cũng chết. Lần này
là ở trong rừng. Và cũng có con búp bê ở
ngay gần đó! Mắt nó mở to, và tôi xin thề, tôi
có cảm giác nó mỉm cười!
Tôi hoảng loạn một thời gian dài. Và tôi vứt
con búp bê lên gác xép, không bao giờ chạm
tới nó nữa.
Một ngày đầu tháng 5...
Hôm nay bố tôi lại đi công tác. Nhà chẳng còn
ai, chỉ còn tôi với bà giúp việc. Bà ấy xin phép
bố tôi về quê giỗ người thân. Tất nhiên bố tôi
đồng ý. Và vì không thể yên tâm để tôi ở nhà,
nên tôi sẽ đi cùng bà giúp việc về quê hai
ngày. Thật may mắn, quê của bà giúp việc
chính là nơi tôi sống trước đây. vậy là tôi có
thể gặp lại các bạn cũ.
Tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường.
Bất giác tôi nhìn lên căn gác xép. Chẳng biết
ai mở cửa từ bao giờ. Tôi thấy con búp bê
nhìn tôi. Dường như chỉ nhìn tôi! Tôi khẽ
rùng mình!
Trong lúc ở trên xe, tôi hỏi chuyện bà giúp
việc để phá tan không khí tĩnh lặng.
_ Bác ơi, người thân nào của bác mất vậy?
_ Con trai tôi. Hôm nay là giỗ đầu nó. Nó ngã
từ trên cây xuống!
Tôi không hỏi gì thêm nữa. Tôi hiểu rồi. Hỏi
nữa cũng chẳng thay đổi được gì, khi tôi đã
thoáng thấy con búp bê trong hành lý của bà
ta.

----------------------------------------

Món ăn đặc biệt
Bố tôi thường làm cho tôi 1 món ăn rất đặc
biệt,mà công thức chế biến ra sao thì ông
không hề để lộ ra cho tôi biết.Nhưng chắc
hẳn là nó khá khó tìm vì mùi vị của nó khá
ngon và lạ.Ông thường sử dụng máy xay để
chế biến nó.Bên trong bát tôi lúc này có 2
màu đen và trắng,nó hơi nhơn nhớt nhưng
được cái khi cho vào miệng nhai cứ kêu:“rôm
rốp“vì có phần xay ra chưa nhuyễn,trong nó
khá giống thạch.Có lẽ tôi đã nghiện món ăn
này rồi.
Khi ăn xong tôi ra xem tivi và biết rằng có 1
tên sát nhân bệnh hoạn đang loanh quanh
gần khu tôi sống.Thật kinh khủng khi hắn đã
giết hại hàng xóm của tôi rồi móc mắt họ
ra.Hắn làm thế để làm gì thì tôi không
biết,nhưng mong sao hắn cũng bị giết hại và
bị móc mắt trước khi làm hại đến gia đình tôi.
Sáng hôm sau tôi phát hiện ra xác của bố.Ông
đã bị giết hại và bị móc mắt.Điều đó chứng tỏ
tên sát nhân đã nhắm vào gia đình tôi.Tôi cần
phải làm gì đó.
Chợt tôi nhìn thấy có người mới chuyển đến
sống ở khu này.Mong sao họ đừng biết
chuyện gì đang xảy ra.

---------------------------------------

Tôi sống ở Osaka, Nhật Bản và thường sử dụng tàu điện ngầm để đi làm vào buổi sáng. Một ngày nọ, khi tôi đang đợi tàu, tôi để ý thấy một người vô gia cư đang đứng ở một góc gần ga tàu lẩm bẩm một mình khi có người đi ngang qua. Ông ta đang chìa ra một cái cốc như thể xin được bố thí vài đồng lẻ.

Một người phụ nữ mập mạp đi qua và tôi nghe thấy rõ ràng người vô gia cư đó nói "lợn".

Ồ, tôi nghĩ thầm. Người vô gia cư này lăng mạ người khác trong khi vẫn mong chờ người ta bố thí cho mình.

Rồi một người doanh nhân cao lớn đi ngang qua và người vô gia cư lẩm bẩm "người"

Con người? Chẳng phải bàn cãi gì nữa. Đương nhiên ông ta là con người.

Ngày hôm sau, tôi đến ga tàu điện ngầm sớm và khá rảnh rỗi, nên tôi quyết định đứng gần người vô gia cự nọ và nghe những lời lẩm bẩm kì lạ của ông ta.

Trang: « 123
ÄĂ¡nh giĂ¡ cá»§a bạn lĂ gĂ³p Ă½ quan trọng giĂºp Admin nĂ¢ng cao chất lượng bĂ i viết!
ÄĂ¡nh giĂ¡ ( - )

vote

/ - phiĂª̀u
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
↑↑ Bà€i ViĂª̀t Cù€ng ChuyĂªn Mù£c
[ » Xem thĂªm...]
Bà€i viĂª̀t ngĂ¢̀ƒu nhiĂªn
» Cập nhật me hài Ola 27/02
» Anh đã tìm được cách để quên em
» Hóa ra cuộc sống thật đơn giản
» Những tia nắng sau mưa
» Cập nhật me hài Ola 30/04
Tags: , Hội, những, người, thích, đọc, creepypastas,
Truyen1280
^ Lên trên ^
Chia sẻ: smsGZFT
₪ THƯ MỤC WAP
Trong ngày: 299
Trong Tháng: 964
Tổng cộng: 194637
U-ON
Bản quyền © Truyện1280.wap.sh
DMCA.com Protection Status