Thông báo:Hãy truy cập Truyện1280 mỗi ngày để đọc truyện HOT nha! Wap mới thành lập nếu thấy hay các bạn giới thiệu đến bạn bè nhé. Admin sẽ update nhiều truyện hay ^^
Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Truyện: Bạn Gái Tôi Thích Ngủ Đứng ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-22
100/100 cho 1 bình chá»n
Truyện: Bạn Gái Tôi Thích Ngủ Đứng
Câu chuyện này có thể dài quá sự kiên nhẫn của ai đó...
Nhưng tôi cũng như những người đã kiên nhẫn đọc tới dòng cuối cùng của câu chuyện, thì sẽ không hề luyến tiếc vì sự lựa chọn đúng đắn.
Một câu chuyện thật lạ của một cô gái rất lạ... Chuyện một cô gái...thích ngủ đứng.
...Câu chuyện lúc thì nhẹ nhàng như một cơn gió trong đêm khuya tĩnh mịch, lúc lại như 1
cơn lốc đang cuốn lấy những con sóng đang điên cuồng trong đau đớn....hãy đọc và cảm nhận.........1 Câu chuyện...Buồn và Hay
Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc: thích ngủ đứng...
Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ. Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.
Thật buồn cười, tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...
Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy... dựa vào cửa toilet để ngủ.
Một vài lần tôi góp ý, cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!" Nhìn đáng yêu tợn... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy, thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy.
Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do.
Bởi vì...
Ngày yêu cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi rằng: "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có, dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?" Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó. Vì tôi là một người, có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi, luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.
Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống cho câu trả lời của mình, liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất cho tất cả những thắc mắc của mình... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều, nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....
Suốt 1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....
Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi, nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép, cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....
Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả. Tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện, cho đến một ngày... Cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ... Tôi ngỡ ngàng, phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa. Cô ấy cười, nụ cười hiền dịu đáng yêu ấy... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ, sao tôi ko hề hay biết.
Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên, sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến không tưởng.
"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"
Mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt và khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây, yên ả lại trở về trên khoé môi gầy. Cô ấy lại mỉm cười....
"Bởi vì em điên thật mà!"
Và thế là chúng tôi chia tay nhau. Một lý do tôi cũng không sao hiểu nổi, một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời. Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi. Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất, đó là... cô ấy khác tất cả mọi người. Chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó, có nghĩa là... không gặp lại...
Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM. Tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương, nhưng nó không bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...
Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm.
Ác mộng vẫn luôn rình rập.
Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....
Rồi tôi lại tự vỗ về mình, ôi đã thay đổi rồi... Và tất cả chỉ là quá khứ thôi, cô ấy rời bỏ tôi, vì cái gì cơ chứ?