![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Tha thứ để yêu thương ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-22 100/100 cho 1 bình chá»n |
Ngoài trời mưa vẫn rơi rả rích, cơn mưa dài bất tận kéo nó về với thực tại, nó nhớ lại tất cả mọi chuyện. Từ lúc nó biết mình không phải là con của bố mẹ nó, nó biết nó là con nuôi của bố mẹ nó. Rồi nó đã lao đi trong mưa, tìm đến đứa bạn thân để trút bầu tâm sự. Rồi từ đâu một chiếc xe vội lao tới nhanh đến mức nó không có khả năng phản xạ. Nó bị hất ra khỏi lề đường, rồi mọi chuyện sau đó nó không thể nhớ nữa... Nó thấy người đau ê ẩm, không thể cựa mình. Tay nó khẽ cử động.
- Con...con gái của mẹ tỉnh rồi...-Mẹ nó nói trong niềm vui khi thấy nó đã tỉnh lại sau hơn một ngày dài nằm bất tỉnh.
- Con xin lỗi... - Đôi môi nó mấp máy.
- Thôi đừng nói nữa con. Cứ nằm yên đấy nào, mẹ phải gọi điện cho bố con báo cho bố tin vui đã.
Nó nhìn theo những hành động của mẹ, niềm vui tràn ngập, mọi lo lắng dần tan biến trên khuôn mặt bà. Nhìn qua khung cửa sổ, trời vẫn mưa, nó lắng nghe những tiếng mưa như đang thì thầm, như đang khóc...
Tiếng bước chân gấp gáp, vội vã. Là bố và theo sau là một người phụ nữ.
- Bố nghe mẹ con bảo con tỉnh rồi nên bố tới bệnh viện ngay. Đây là bác Uyên, con chào bác đi.
- Con chào bác - Nó nói, ánh mắt vẫn không thôi nhìn vào người đàn bà đang đứng trước mặt nó. Người đàn bà ấy dù chưa một lần gặp mặt nhưng nó thấy rất quen.
- Con thấy trong người thế nào?. Còn thấy đau không?. - Bà nói, không ngừng rời mắt con bé.
- Dạ, con vẫn thấy đau. Bác là bạn bố mẹ cháu ạ? - Nó biết câu hỏi này của nó có mục đích, nó muốn biết bà ấy là ai, mà khi mình tỉnh dậy, bà ta lại đến thăm.
- Ừ...bác là bạn hồi xưa của bố mẹ cháu. Lâu rồi nay mới gặp lại... Ôi, nhìn con bé này...có đôi mắt giống mẹ nó thế, lại trắng xinh như mẹ nữa... - Bà vừa nói vừa vuốt tóc nó. Bất chợt theo phản xạ, nó cúi đầu xuống, tránh cái vuốt ve của bà...
Bà ngồi ghế bên cạnh với mẹ và bố. Mẹ gọt mấy quả táo mời khách, hỏi chuyện sức khỏe, làm ăn. Họ nói chuyện rôm rả. Còn Vi, suốt cả buổi nói chuyện nó chăm chú nhìn theo ánh mắt của bà.
Ba ngày sau nó ra viện, ngày ra viện có bố mẹ và cả người phụ nữ ấy. Bà đẩy xe lăn cho nó, chân nó còn đau và sẽ chẳng thể di chuyển được nếu không có sự gúp đỡ của người khác. Vậy là những ngày sau đó trong ngôi nhà của nó xuất hiện thêm một người. Bà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa những lúc rảnh và việc quan trọng nhất của bà là chăm sóc cho Vi. Bà nấu cho Vi những món ăn mà Vi thích, dọn dẹp lại căn phòng cho Vi. Có những lúc bà đứng lặng trước bàn học nó, nơi đó chi chít những bức ảnh mà nó chụp với bố mẹ nó trong những lần đi du lịch hay đơn giản là những lúc gia đình nó ra ngoài chơi. Bà im lặng. Vi nhìn theo bà, gần như Vi hiểu người đàn bà ấy có mối quan hệ với mình như thế nào. Chỉ là chưa nói ra và Vi biết nó cũng không biết phải hành xử như thế nào?.
- Vi thích chụp ảnh nhỉ?. Những bức ảnh rất đẹp. - Bà nói khi cầm lên một cái khung ảnh màu bạc. Bức ảnh đấy nó chụp khi đi Vũng tàu hè vừa rồi cùng với bố mẹ nó.
- Vâng. Chỉ là để lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời. - Vi thôi không nhìn vào ánh mắt bà.
- Bác đưa con đi dạo nhé!. - Bà nói và đặt tấm hình ngay ngắn trên bàn.
- Tại sao bác lại tới chăm sóc cháu?.
- Vì bác là bạn thân của bố mẹ con...
Chuyến du lịch một mình.
Nó viết một bức thư rồi đặt ngay ngắn lên bàn học, thu xếp mấy bộ áo quần, một số đồ dùng cần thiết và một ít tiền tiết kiệm...đủ để nó có thể du lịch một mình. Nó quyết định đi khi sức khỏe của nó đã dần hồi phục, bố mẹ đã đi làm và người đàn bà ấy đã về lại ngôi nhà của bà. Đây là chuyến du lịch đầu tiên trong đời nó không có một chút hào hứng, mong đợi nào cả. Nó muốn bỏ lại sau lưng tất cả, quên đi tất cả và vùi đầu với quá khứ, sống trong những kỷ niệm ngọt ngào mà nó đã có được trong 18 năm qua trước khi người đàn bà đó xuất hiện.
Nó ra bến xe và bắt một chuyến xe tới Vinh, nơi nó đã từng một lần đến. Nơi ấy mang lại cho nó sự thanh bình, cuộc sống nhộn nhịp những con người thân thiện. Nó thỏa thích ngắm biển đêm, nó hòa mình vào cuộc sống của người dân nơi đây mong tìm kiếm cho mình một chút yên bình...