![]() | Posted by: SĂ¡ng VipPrao BĂ i viết: Khi nào anh mới thôi quên em ChuyĂªn mục: NgĂ y đăng: 2014-02-26 100/100 cho 1 bình chá»n |
Kết thúc
Thế là nó và con Giang kết thúc. Bực tức gì đâu! Lẽ ra mọi chuyện không đến nỗi nào, nhưng cũng tại cái suy nghĩ “bực tức gì đâu” đúng kiểu “gì đâu” kia đã khiến nó và con Giang đứt phựt! Nó muốn gào ầm lên “Con Giang điên! Mày giết tao luôn đi”. Tâm hồn nó ngắt quãng và quê độ, kiểu dạng như khi nó đang hăng máu rải đều 3 ngón tay trên cây ghi-ta, cố gồng mình bặm môi ra kiểu nghệ sĩ tài hoa, phóng túng hòng khoe mẽ với một-con-gà-văn-nghệ như con Giang, thì “păng!”, dây đàn đứt phựt !
Nó quăng mình trên giường, không khí lạnh bám vào tấm kính cửa sổ những hơi mờ nhạt, khung cảnh ngoài kia ảo ảo, và nó là con người thật. Nó chợt nhận ra, con Giang mà nó yêu ơi là yêu cũng thành ảo nốt, vừa mới đây thôi.
*peep*
Nó chồm tới chụp vội điện thoại, là tin nhắn của Ly. Phải rồi! Trong khi tinh thần nó đang thời kì hoảng loạn thì nó rất muốn được giải thoát, và cứu cánh như Ly không phải là một “bến đáp” tồi cho tâm hồn đầy kín những ưu tư của nó.
Nắng chợt xiên qua tầng lá sum xuê, sau khoảng 15 phút nó và Ly bạo hành điện thoại. Tâm hồn như miếng phô mai hỏng của nó đã bị nắng hâm chảy luôn thể. Và nó thấy mình vui lại, yêu đời trở lại. Liếc mắt qua bàn học, khung ảnh nó và Giang tay trong tay, tươi rói, ngọt ngào. Khốn nạn làm sao khi nó không tự lừa được nó!!! Cái khuôn mặt trì độn của nó lại tiếp tục trì độn thêm phần thê thảm. Một thằng con trai sao lại khóc, nhất là thằng con trai bảnh bao như nó, ui giời!!! “Con Giang điên”, nó lại muốn gào ầm lên như thế một lần nữa.
Nhưng nó không đủ sức.
Nói thế nào nhỉ… Diễn đạt thế nào… Nó bị đá, phải rồi, 1m78, cơ thể đang trong giai đoạn hình thành 6 múi, biết chơi bóng chuyền, bóng đá, biết bơi, biết đàn ghi-ta! Trời ơi, nó đấy, biết đủ thứ khiến con gái chỉ muốn “chết” ngay, thế mà nó lại bị con Giang đá! Rồi con Giang còn thực hiện một hành động dã man là không thèm nói trước câu nào và bỏ đi! Là bỏ đi, là không liên lạc, là điện thoại chỉ toàn “thuê bao quý khách vừa gọi…”, là unfriend nó trên facebook, là mặc kệ nó, là không quan tâm nó sống hay chết hay đang ngáp ngoải gần chết như thế nào…
“Con Giang điên”, không đủ sức gào rống, nó nói nhẹ qua vành môi, mắt nó cay cay. Rồi chợt nóng hổi.
1 tháng trước giờ G
- Giang, em có muốn anh tặng quà gì mừng ngày em về không? – Nó hớn hở vừa gọi điện thoại cho Giang vừa mặc bộ quần áo mới nhất, vuốt ống tay áo phẳng phiu và gọn gẽ, nhoẻn miệng cười ngắm nhìn mình trước gương.
Giang ôm điện thoại, áp sát tai để nghe rõ trong bầu không khí đặc quánh tiếng ồn của sân bay, “không, tao về mày lên đón tao là được, cầm cho tao cái áo với, tao không có áo khoác mày ạ, sợ lạnh ấy chứ”.
Nó cười hề hề, “Gọi tao bằng anh đi, không thì sống chết mặc bay, mày muốn thế nào?”
Ở đầu dây bên kia, nó nghe rõ mồn một tiếng con Giang cười, rồi thỏ thẻ:
- Anh à… MANG CHO TAO ÁO KHOÁC, TAO ĐI ĐÂY !”.
Điện thoại tắt phụt, nó nhìn màn hình. Rõ ràng con Giang trong hình nền điện thoại đang cười toe với nó, chợt thấy ngọt ngào dâng lên trong ngực.
Sân bay đông nghẹt người, chuyến bay từ Sài Gòn đến sân bay Liên Khương, Đà Lạt. Một hành trình ngắn và một câu chuyện dài…
Nó nhìn ra con Giang bước ra từ sân bay, ngay khi con bé đang quay đầu hết bên này sang bên kia để tìm nó. Nó chợt lặng đi, Giang đẹp, rất đẹp, tóc mềm rủ nhẹ trên gò má, bồng bềnh sau mỗi nhịp bước chân, óng ả, huyền hoặc, mê đắm, đôi môi dù không nhoẻn nhưng vẫn biết cười, má lúm đồng tiền chúm chím… Nó chỉ biết đứng trân nhìn Giang, đến khi con bé kề mặt sát sạt nó và “Hù!!!”
Hai đứa cười như điên, nó quăng cho Giang áo khoác của nó, một chiếc áo khoác nam to sụ cồng kềnh.
- Ấm sực! Thế mày không thương tình tặng tao một cái áo khoác nữ tính đàng hoàng sao? – Giang chun mũi, da trắng hồng vì lạnh, mi mắt trĩu như đang có sương bám vào.
Nó cười, vậy là…
Mùa Đông Đà Lạt bắt đầu! Với một cô gái Sài Thành và một chàng trai Bảo Lộc, hẹn gặp nhau trên cao nguyên phố núi mờ sương, mờ nhân ảnh.
Bắt đầu yêu…