Old school Easter eggs.
-Truyen1280.Wap.Sh

Tiểu thuyết tình yêu Online
↓ Độn Thổ ↓
Tuyệt Đại Song Kiêu Tuyệt Đại Song Kiêu
UC Browser Trình duyệt UC nhanh nhất
Dota Truyền Kỳ Dota Truyền Kỳ
Công Thành Xưng Đế Công Thành Xưng Đế
Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto Siêu Anh Hùng - Ký Sự Naruto
Tên miền chính thức của wap là : Truyen1280.wap.sh.Bạn nhớ nhé!!
Hãy truy cập http://truyen1280.wap.sh hằng này nhé
↓↓ > > >
Có khi nào rời xa?Posted by:
BĂ i viết: Có khi nào rời xa?
ChuyĂªn mục:
NgĂ y đăng: 2014-02-22
100/100 cho 1 bình chọn

Có khi nào rời xa?

Tên truyện: Có khi nào rời xa?
Tên tác giả: Tuyết Tạ
Thể loại: Truyện ngắn
Status: Finished
Post by: Quangsumi.wap.sh

------------------------

Có đôi khi tôi nghĩ rằng mình là người tẻ nhạt, giống như anh nói. Có đôi khi tôi nghĩ rằng mình là kẻ ngu ngốc, chịu bao đau khổ vẫn không thể buông tay anh. Mà có lẽ thật ra tôi còn chưa từng chạm được đến tay anh. Một người vừa tẻ nhạt vừa ngu ngốc như tôi, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ yêu nổi.


Tôi thường thấy anh ngây người nhìn bức ảnh một cô gái cosplay nhân vật hoạt hình Nhật Bản. Đó là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn, trong suốt như không nhiễm chút bụi trần. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được chia thành ba phần. Một phần được buông phía sau lưng, hai phần ở hai bên thì được túm gọn bằng hai mảnh vải ren, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại vô cùng tao nhã. Cô ấy mặc một bộ váy màu đỏ, với hai cánh tay màu trắng rộng thùng thình như kiểu áo xưa của người Trung Quốc. Cô gái xinh đẹp ấy mím môi đứng dưới nắng, mang một vẻ bi thương đến động lòng người.

Có khi nào rời xa?
Tải ảnh gốc

Khi tôi hỏi về cô gái trong bức ảnh, anh chỉ mỉm cười. Cho đến một ngày mưa, tôi thấy anh lẳng lặng nhìn những giọt nước mưa hắt trên cửa kính một cách buồn bã. Tôi làm đủ mọi trò nhưng vẫn không thể khiến anh thêm vui vẻ. Tôi đã nghĩ rằng chỉ có cô gái ấy mới có thể khiến anh hết buồn bã. Thế nên tôi cố tình liên tục hỏi han về người con gái xa lạ mà anh thương yêu. Nhưng tôi không hiểu nổi tại sao anh vẫn chỉ lẳng lặng cười buồn như tôi không hề tồn tại.


Tôi không thể chịu nổi không khí quái dị ấy, liền đứng lên hét, “Em sẽ đi tìm cô ấy về cho anh!” Rồi không chút do dự, tôi chạy nhanh ra ngoài cửa, xỏ dép vào, bật tung chiếc ô màu xanh chấm bi.


Ngay khi tôi chuẩn bị lao ra ngoài màn mưa dày đặc, anh bỗng nhiên nói, “Cô ấy đã chết.” Không khí trầm mặc bao trùm lấy chúng tôi. Không biết bao lâu sau, tôi bỗng thấy anh nhoẻn miệng cười, “Cũng vào một ngày mưa, như thế này!”


Từ sau ngày mưa tầm tã hôm ấy, tôi không bao giờ nhắc đến cô gái xinh đẹp đó nữa. Nó như một vết thương không bao giờ lành trong trái tim anh, và tôi dám chắc rằng tôi chẳng bao giờ có khả năng để chữa trị giùm anh vết thương sâu đến tận xương tủy ấy.


Cũng sau ngày hôm ấy, anh lại trở về làm một người vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết và sức sống. Nếu cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua, tôi nguyện được ở bên anh, mãi mãi như một cái bóng. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi, có khi nào anh rời xa tôi? Có khi nào anh sẽ quên đi cô gái cosplay xinh đẹp mà mở lòng với một cô gái khác? Tôi chợt nhận ra, chúng tôi chẳng là gì của nhau ngoài hai chữ bạn thân. Nếu thật sự có một ngày anh rời xa tôi, có phải tôi sẽ rất đau khổ?


Tôi mất cả buổi tối để khóc lóc trước khi nói cho mẹ quyết định của mình vào buổi sáng ngày hôm sau. Tôi đã nghĩ tôi không còn là tôi nữa, đến chính tôi cũng không thể tin nổi mình đã quyết định rời xa anh. Mẹ nói, tình yêu của chúng tôi là sai lầm. Mẹ nói, tôi và mẹ sẽ sang Pháp, bố tôi đã đợi để cả nhà sang đó đoàn tụ. Hóa ra, mẹ và bố tôi chưa từng hết yêu thương, cho dù họ đã ly hôn cả chục năm. Có đôi khi, tôi ước rằng anh có thể đáp lại tình yêu của tôi. Chỉ cần anh yêu tôi một chút thôi, tôi cũng sẽ nhất định không bao giờ buông tay anh.


Ngày tôi đi Pháp, tôi không thông báo với anh một tiếng nào. Mẹ nói, đừng nuôi hi vọng nữa. Dù tôi có nói cho anh biết, anh cũng sẽ chẳng hề níu giữ tôi. Bởi, anh chưa từng yêu tôi. Tôi biết mẹ nói đúng nhưng lúc ngồi trên máy bay, khi nhìn thấy những ngôi nhà chọc trời cũng chỉ là những cái đốm nhỏ, tôi vẫn không thể nào kìm được nước mắt khi nghĩ rằng tôi đã rời xa anh, có thể là xa mãi…
.
.
.
Vào một buổi sáng tuyết rơi đầy trời, thời tiết lạnh giá đến mức làn nước xanh biếc của dòng sông Seine cũng đã đóng băng. Tôi đưa tay hứng lấy một bông tuyết, rồi lại nhìn tháp Eiffel ở bờ bên kia con sông. Ba năm ở nước Pháp, tôi chưa từng đi sang bờ bên kia sông Seine, cũng giống như tôi chưa từng bước vào trái tim anh.


“Bên dòng sông Seine
Theo gió xuân về ngày xưa
Trời Paris ước mơ
Ta ngừng lại bước giang hồ
Bên dòng sông Seine
Bóng ai trong chiều vấn vương
Làm ta xao xuyến nhớ ngày em đi trùng dương.”


Tôi chìm trong giọng hát da diết của một người đứng gần đấy, chìm trong hồi ức của chính mình. Anh là sinh viên trường Học Viện Âm Nhạc Quốc Gia. Những buổi tối cùng nhau ngắm sao, anh thường hát cho tôi nghe những bản nhạc xưa cũ, giống như bài này. Ba năm, quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn này không thể ngăn được tình yêu tôi dành cho anh. Tôi mím môi, một giọt nước mắt lăn xuống, mặn chát.

Trang: 123 »
ÄĂ¡nh giĂ¡ của bạn lĂ gĂ³p Ă½ quan trọng giĂºp Admin nĂ¢ng cao chất lượng bĂ i viết!
ÄĂ¡nh giĂ¡ ( - )

vote

/ - phiĂª̀u
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
↑↑ Bà€i ViĂª̀t Cù€ng ChuyĂªn Mù£c
[ » Xem thĂªm...]
Bà€i viĂª̀t ngĂ¢̀ƒu nhiĂªn
» Cập nhật me hài Ola 11/05
» Cập nhật me hài Ola 02/03
» Cập nhật me hài Ola 30/01
» Lỡ đọc tên người chết – “Câu chuyện ma có thật”
» Tao thách mày cưa được thằng...
Tags: , , khi, nào, rời, xa?,
Truyen1280
^ Lên trên ^
Chia sẻ: smsGZFT
₪ THƯ MỤC WAP
Trong ngày: 8
Trong Tháng: 88
Tổng cộng: 146755
U-ON
Bản quyền © Truyện1280.wap.sh
DMCA.com Protection Status